Sức mạnh của con gái là vô hạn!
Gặp gỡ những người phụ nữ đang truyền cảm hứng để trẻ em gái theo đuổi ước mơ.
- Ngôn ngữ tài liệu bằng:
- English
- Tiếng Việt
Trẻ em gái có sức mạnh làm thay đổi cuộc sống của chúng ta. Nếu được trang bị kiến thức, kỹ năng và cơ hội phù hợp, thế hệ trẻ em gái ngày hôm nay có thể trở thành một thế hệ phụ nữ tương lai với khả năng tạo ra thay đổi tích cực chưa từng thấy cho cộng đồng.
Cùng UNICEF gặp gỡ năm người phụ nữ Việt Nam, những người đang tạo ra sự thay đổi và chứng minh cho trẻ em gái thấy các em có khả năng làm chủ tương lai của mình!
Qua lời kể của...
Chị Đậu Thúy Hà, 57 tuổi, Người điều hành các start-ups về công nghệ giáo dục, Hà Nội
“Trong đầu chị không bao giờ nghĩ tại vì mình là nữ nên chỉ có thể làm việc này, việc kia.
Khi các công ty công nghệ quốc tế bắt đầu vào Việt Nam, chị nhảy sang làm luôn mảng công nghệ.
Hồi chị mới vào làm, tất cả các bạn dân công nghệ đều nói những thứ chị chưa hiểu gì hết. Lúc đó mới bắt đầu tìm hiểu xem Internet, TCP/IP… là gì. Nhưng càng không hiểu thì chị càng không tự ti hay dè dặt. Vì nó mới nên mình lại càng phải hỏi nhiều hơn chứ. Mà chị lại là người rất giỏi hỏi.
Thế là chị thường xuyên nói với mọi người: ‘Làm ơn đừng bực mình vì tôi sẽ hỏi nhiều nhé, chỉ vì tôi muốn hiểu hơn về vấn đề này thôi’. Chị cố gắng làm cho câu hỏi của mình trở nên thú vị. Một vấn đề chị có thể hỏi được 10 cách khác nhau nên sếp và đồng nghiệp rất thích trả lời. Nhờ thế mà chị học nhanh hơn và dần trưởng thành hơn trong ngành.
Vậy nên chị thường hay nói các bạn trẻ là hãy dùng tâm trí mình như một miếng bọt biển - mở ra và thấm đẫm những điều mới. Đến khi cần hấp thụ những điều mới khác, ta sẽ ‘vắt kiệt’ nó để miếng bọt biển này lại sẵn sàng thấm đẫm những điều mới tiếp theo!”
Chị Sùng Thị Của, 30 tuổi, Cô đỡ thôn bản, Điện Biên
“Ngày bận nhất của mình là khi đi bộ đến nhà các bà mẹ từ 5 giờ 30 sáng và trở về nhà lúc 9 giờ tối.
Các bà mẹ yêu thương và tin mình nhiều lắm. Họ để mình chăm sóc sức khoẻ và chia sẻ với mình những câu chuyện hàng ngày. Mỗi khi giúp được người mẹ hay em bé nào, mình lại thấy hạnh phúc và hãnh diện.
Nếu mình đi khám thai thì trước khi đi sẽ alo cho họ. Còn riêng cái việc đi đỡ đẻ thì người ta gọi lúc nào mình đi lúc đấy. Khi họ bị đau ốm, hoa mắt chóng mặt, họ bảo: ‘Chị có thể sang đây đo huyết áp cho em được không?’, rồi thì ‘Sang đây nghe tim thai hộ em xem.’, ‘Mấy ngày hôm nay thai của mình đạp hơi yếu, có thể có nguy cơ gì không?’.
Dù bận thế nào, mình cũng chủ động đi thăm khám. Có đến thăm họ mình mới thấy yên tâm.
Có lẽ là vì mình cảm thấy yêu thương tất cả các bà mẹ, người nào mình cũng yêu thương… và họ cũng yêu thương mình nhiều hơn.”
Chị Đào Thị Hồng Quyên, 34 tuổi, Nhà giáo dục STEM, Nam Định
"Khi mình thuyết phục phụ huynh cho con quay lại trường, câu trả lời luôn rất đơn giản: ‘Con gái không cần học hành nhiều vì cuối cùng các con cũng phải lấy chồng, đẻ con’.
Dạy các môn STEM (khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học) lại càng có cái khó, vì vẫn có nhiều người nghĩ STEM khô khan, thiên về máy móc và không phù hợp với con gái. Mình muốn chứng minh điều ngược lại.
Mình không bao giờ có những cảm xúc lên cao quá hay thấp quá đâu, nhưng có những khoảnh khắc đẹp mà mình rất nhớ.
Như hồi mình làm hội thảo ở huyện Na Hang, tỉnh Tuyên Quang về ‘Vẻ đẹp của Toán học’. Mình dẫn dắt để các bạn học sinh nhận ra quy luật toán học trong phần hoa văn trang trí trên trang phục truyền thống của người Mông, người Dao Tiền…
Cuối chương trình, có một bạn học sinh nữ người Dao lên gặp và muốn chụp ảnh với mình. Mình cũng hơi ngạc nhiên vì suốt cả buổi, mình để ý bạn chỉ bẽn lẽn ngồi ở cuối bức tường, ngại không giơ tay phát biểu. Chụp ảnh xong, bạn nhìn mình cười rồi chỉ vào trang phục của bạn: ‘Ví dụ cô đưa ra hôm nay là thứ con đang mặc trên người.’
Bạn đã vượt qua được sự ngại ngùng để lên chia sẻ với mình điều đó. Và về nhà, bạn ấy sẽ có một câu chuyện để kể cho mẹ và bà nghe, rằng việc học STEM ở trên trường thú vị như thế nào, rằng nó không phải là một thứ đứt đoạn với văn hoá bản địa ra sao.
Niềm vui với nghề của mình được tạo nên từ những khoảnh khắc nhỏ như vậy đấy.”
Chị Nguyễn Thị Mỹ Linh, 29 tuổi, Ngôi sao Cờ vua và người đạt Huy chương tại các Para Games, Hà Nội
“Mình vẫn nhớ như in cái cảm xúc lúc ấy, huấn luyện viên đến, nắm tay mình và nói: ‘Linh ơi, vàng rồi.’
Đó là khi mình vừa kết thúc ván cờ cuối cùng tại Đại hội thể thao Người khuyết tật Châu Á ở Indonesia năm 2018. Đại hội kết thúc, mình dành Huy chương Vàng cá nhân nội dung ‘Cờ nhanh’. Huy chương vàng châu Á đầu tiên của mình.
Mình biết đánh cờ vua từ năm mình 5 tuổi cơ. Khi ấy, mình thấy anh trai mình đánh cờ vua cùng bạn nên đã lân la nhờ anh hướng dẫn cách chơi. Sau đó, mình thử tham gia vào lớp cờ vua tại trường Nguyễn Đình Chiểu. Học xong thì mình thích quá, lại tiếp tục nộp đơn đăng kí vào Đội tuyển cờ vua người khuyết tật Hà Nội.
Để tiến bộ, mình quyết tâm học và tập luyện mỗi ngày. Nhưng thị lực của mình chỉ nhìn được 1/10, đọc các tài liệu cờ vua có nhiều hình ảnh là một hạn chế lớn. Mình lại phải tự tìm cách khắc phục, ví dụ như tìm tài liệu bằng PDF trên Internet và phóng to hình ảnh ra để đọc. Khi đọc các tài liệu chỉ có sách giấy, mình phải ra hàng photo bản A3 để có những hình bàn cờ và chữ viết to hơn.
11 năm bền bỉ như vậy, mình lần lượt được chọn đi thi đấu cho tuyển Hà Nội, tuyển Quốc gia, rồi cũng đạt được nhiều thành tích.
Nhưng giờ nghĩ lại, người mình phải cảm ơn nhiều nhất chắc vẫn là cô bé 5 tuổi hồi ấy. Cái khoảnh khắc vô tư khi mình nhờ anh dạy cách chơi cờ, mình đã tặng cho mình một cơ hội được học, được trải nghiệm mà không hay.”
Chị Lò Thị Tươi, 29 tuổi, Nhân viên công tác xã hội, Điện Biên
“Lần đầu tiên đứng nói ở trung tâm bảo trợ xã hội, chị run rẩy, mặt đỏ bừng bừng và gần như quên hết những thứ mình muốn nói!
Từ bé chị đã nhút nhát rồi nhưng lại thích làm những thứ liên quan đến cộng đồng. Có lẽ vì sinh ra ở vùng quê khó khăn nên chị muốn trở thành người hỗ trợ được cho cộng đồng, giúp mọi người bớt khổ.
Có lần chị đi bộ đến thăm một gia đình trên đỉnh núi thì phát hiện ra một bé gái 10 tuổi có biểu hiện hay ngất, xanh xao, không đủ sức khỏe để đến trường. Tình trạng kéo dài đã lâu nhưng gia đình không có đủ điều kiện để đưa bé đến cơ sở y tế khám.
Chị nghi bé bị bệnh tim nên về đến tỉnh là ngay lập tức chị tìm cách vận động các nguồn lực khác nhau để hỗ trợ gia đình bé. Lúc đấy thì tính nhút nhát đâu có tác dụng gì, chị áp dụng những kinh nghiệm tích lũy được và cố gắng bình tĩnh, tự tin để điều phối.
Cuối cùng thì vận động cũng thành công, bé gái đó được đưa đến tuyến trung ương và làm phẫu thuật. Giờ sức khỏe bé cũng đã ổn định và được đến trường. Lâu lâu, bố mẹ bé vẫn gọi điện cho chị để chia sẻ về tình trạng của bé.
Chị mừng chứ, vì mình đã hỗ trợ được bé có sức khỏe và một cuộc sống tốt hơn. Nhưng một phần trong đó còn là niềm tự hào. Chị đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình và làm những điều trước đây chị không thể nào tưởng tượng được.
Tất cả là nhờ có với nghề một chữ ‘yêu’.”
Lời khuyên dành cho các bạn nữ
Đối với chị Hà, chị Của, chị Quyên, chị Linh và chị Tươi, để khai thác tiềm năng của mình, các em hãy:
1. Theo đuổi đam mê: Đừng ngại khám phá những sở thích khác nhau cho đến khi các em tìm được một điều mà mình thực sự cảm thấy hứng thú. Một khi các em tìm được nó rồi, hãy toàn tâm toàn ý theo đuổi sở thích đó. Đây có thể là cánh cửa mở ra cho các em những cơ hội tuyệt vời.
2. Làm điều khó: Chúng ta chỉ có thể tiến bộ hơn khi bước ra khỏi vùng an toàn. Mỗi thử thách mà các em gặp phải là một cơ hội để các em học hỏi, phát triển và thích nghi. Vì vậy, đừng né tránh thử thách mà hãy chủ động đón nhận chúng.
3. Tìm kiếm sự giúp đỡ: Làm một người mạnh mẽ không có nghĩa là các em phải tự mình làm hết mọi việc; hãy biết lúc nào các em cần sự giúp đỡ từ người khác. Cho dù đó là nhờ một người có chuyên môn hơn hướng dẫn cho mình, dựa vào bạn bè và gia đình để được động viên, hay tìm kiếm sự trợ giúp từ chuyên gia, hãy nhớ rằng các em không đơn độc trước những thử thách của cuộc sống.